Warren Buffett hé lộ về “quyết định trị giá 50 tỷ USD”
Tạp chí Forbes Life gọi quyết định mà Buffett đưa ra khi ông 25 tuổi là “quyết định trị giá 50 tỷ USD”
Trong một bài viết đăng tải trên mục “When I was 25” (tạm dịch: “Khi tôi 25 tuổi”) của tạp chí Forbes Life, nhà đầu tư huyền thoại Warren Buffett đã tiết lộ với độc giả những quyết định đầu tiên của ông đặt nền móng cho đế chế Berkshire Hathaway - tập đoàn đa lĩnh vực khổng lồ do ông sáng lập và đến nay vẫn giữ vai trò lãnh đạo.
Forbes Life gọi quyết định mà Buffett đưa ra khi ông 25 tuổi là “quyết định trị giá 50 tỷ USD”, cho dù Buffett cho rằng, những quyết định mà ông đưa ra khi đó chỉ là ngẫu nhiên và chẳng dựa trên ý tưởng nào.
VnEconomy xin giới thiệu với độc giả bản lược dịch bài viết trên của tỷ phú giàu thứ ba thế giới:
“Benjamin Graham vốn là thần tượng của tôi kể từ khi tôi đọc cuốn “The Intelligent Investor” (tạm dịch: “Nhà đầu tư thông minh” - PV) của ông. Tôi muốn học ở trường kinh doanh của Đại học Columbia vì Graham là một vị giáo sư giảng dạy tại đó. Sau khi tốt nghiệp trường này, tôi trở về quê nhà Omaha, và bắt đầu công việc bán chứng khoán, nhưng Graham vẫn luôn trong tâm trí tôi. Trong khoảng thời gian từ năm 1951-1954, tôi tự biến mình thành một “kẻ quấy rầy” Graham, liên tục gửi cho ông những bức thư trong đó nêu các ý tưởng của bản thân về chứng khoán.
Sau đó, tôi nhận được thư hồi âm từ thần tượng: “Lần tới khi đến New York, anh hãy đến gặp tôi”.
Tôi tới New York, và Graham cho tôi một công việc ở Graham-Newman Corp., công ty mà ông đứng ra điều hành cùng Jerry Newman. Ai cũng cho rằng, A.W. Jones là người đã sáng lập nên ngành công nghiệp quỹ đầu cơ, nhưng tôi biết rằng, Newman and Graham, một quỹ “chị em” của Graham-Newman Corp. mới là quỹ đầu cơ được thành lập sớm hơn. Với công việc ở Graham-Newman Corp., tôi chuyển tới khu White Plains ở New York, mang theo vợ tôi - Susie - khi đó đang mang bầu 4 tháng và con gái lớn. Mỗi sáng, tôi đi tàu tới khu Grand Central và tới chỗ làm.
Nhưng công việc này không kéo dài lâu. Năm sau, khi tôi 25 tuổi, Graham khiến tôi sững sờ khi ông tuyên bố chuẩn bị nghỉ hưu. Thực ra, ông ấy làm nhiều điều hơn thế. Ông cho tôi một cơ hội để thay thế ông. Theo kế hoạch mà họ vạch ra, con trai của Jerry Newman là Mickey sẽ trở thành sếp lớn mới, còn tôi là sếp phó mới của Graham-Newman Corp. Đó là một quỹ rất nhỏ, chỉ quản lý chừng 6-7 triệu USD, nhưng là một quỹ nổi tiếng.
Việc ra quyết định thật khó khăn. Đây là cơ hội cho tôi được xỏ chân vào đôi giày của thần tượng - tôi thậm chí đặt tên đứa con trai đầu của tôi là Howard Graham Buffett (Howard là tên cha thân sinh tôi). Nhưng tôi cũng lại muốn trở về Omaha. Chừng một tháng sau đó, tôi vẫn đi làm bình thường và sáng nào cũng thầm nghĩ rằng, mình sẽ nói với ông Graham là mình sẽ nghỉ. Nhưng làm việc đó thật khó.
Vấn đề nằm ở chỗ, khi học xong đại học, tôi có 9.800 USD, nhưng đến cuối năm 1955, số tiền mà tôi nắm trong tay đã là 127.000 USD. Tôi nghĩ, mình sẽ trở về Omaha, nhận dạy vài lớp đại học, đọc thật nhiều sách - đúng là tôi sắp sửa về hưu! Tôi nhẩm tính, chúng tôi có thể sống với 12.000 USD mỗi năm, và với tài sản 127.000 USD, tôi sẽ sống thoải mái.
“Kiểu tính lãi mẹ đẻ lãi con đảm bảo là anh sẽ giàu”, tôi nói với vợ.
Vợ và các con tôi trở về Omaha trước. Tôi nhảy lên ôtô và đi về phía Tây để tìm hiểu về những công ty mà tôi muốn đầu tư. Đó là một chuyến đi mang tính thẩm định với trách nhiệm cao. Tôi dừng chân ở Hazleton, Pennsylvania để thăm công ty than Jeddo-Highland Coal Company. Tôi tới thăm công ty Kalamazoo Stove & Furnace Company ở Michigan khi đó đang được thanh lý. Tôi đến xem tòa nhà của công ty này trông ra sao, họ đang có gì để bán. Rồi tôi tới Delaware, Ohio để tìm hiểu công ty đóng thùng Greif Bros Cooperage (giờ thì còn ai biết nghề đóng thùng là gì nữa?). Chủ tịch công ty này tiếp tôi. Tôi không hề hẹn gặp họ trước mà chỉ ghé vào. Tôi nhận thấy là tất cả mọi người đều trò chuyện với tôi. Và họ đã giúp đỡ tôi.
Ở Omaha, tôi thuê một ngôi nhà ở số 5202 Underwood với giá 175 USD/tháng. Tôi nói với vợ: “Anh cũng muốn mua nhà. Nhưng như thế chẳng khác gì thợ mộc bán đồ nghề”. Tôi không muốn tiêu hết tiền vốn của mình.
Tôi không có kế hoạch mở công ty hay tìm kiếm một công việc. Tôi không thấy có gì đáng lo chừng nào còn tự thân vận động được. Chắc chắn là tôi không muốn lại đi bán chứng khoán lần nữa.
Nhưng vô tình, một nhóm 7 người, gồm một số người bà con của tôi, nói với tôi: “Anh đã từng bán chứng khoán. Chúng tôi muốn anh tư vấn xem chúng tôi nên làm gì với tiền của mình”. Tôi trả lời: “Tôi sẽ không làm việc đó nữa, nhưng tôi sẽ thành lập một công ty như của Benjamin Graham và Jerrry Newman, và nếu mọi người muốn thì hãy tham gia cùng tôi”. Cha vợ tôi, bạn cùng phòng ký túc xá đại học với tôi, mẹ anh ấy, dì Alice của tôi, em gái tôi, anh vợ tôi, và luật sư của tôi cùng tham gia dự án này. Tôi cũng góp vốn vào.
Đó là sự khởi đầu, hoàn toàn là tình cờ.
Khi quyết định công tác, 8 người chúng tôi đang ăn tối ở Omaha Club. Tôi mua một cuốn sổ cái với giá 49 xu, và những người kia rút séc của họ ra. Trước khi tôi nhận tiền, tôi đưa cho họ một nửa trang giấy viết về những nguyên tắc căn bản của liên minh mà tôi in ra bằng giấy than.
Tôi nói với họ: “Sẽ có 2-4 trang tài liệu pháp lý của công ty. Mọi người đừng lo. Tôi sẽ nói về những gì có trong đó và sẽ không ai ngạc nhiên đâu”.
Nhưng những nguyên tắc nền tảng này là triết lý của liên minh. Nếu các bạn đồng điệu với tôi, thì chúng tay hãy cùng khởi hành. Còn nếu không thì tôi cũng hiểu. Tôi sẽ không nói với các bạn về những gì chúng ta đang nắm thứ gì hay bất kỳ điều gì tương tự. Tôi muốn được chúc mừng khi tôi xứng đáng được chúc mừng, và tôi muốn bị ném trứng thối vào người nếu tôi xứng đáng với điều đó. Nhưng tôi không muốn bị ném trứng nếu tôi để mất 5% khoản đầu tư mà thị trường xuống 15%.
Tôi nghĩ khi đó, tôi xứng đáng được chúc mừng. Chúng tôi làm rõ mọi quy tắc, và mọi người đưa séc của họ cho tôi.
Tôi chẳng mồi chài gì cả, nhưng sau đó những tờ séc tiếp tục tìm đến tôi từ những người không quen biết. Trong khi đó, ở New York, công ty Graham-Newman đang được thanh lý. Homer Dodge, một nhà đầu tư từng góp vốn với Graham hỏi ông ấy: “Ben, anh bảo tôi nên làm gì với tiền của mình bây giờ?”. Graham nói: “Ồ, anh có thể tham gia với một cậu trước đây từng làm cho tôi…”. Và ông này tìm đến Omaha, đến ngôi nhà nơi tôi đang thuê để ở. Khi đó, tôi 25 tuổi, trông như một gã 17, và hành động như một đứa trẻ 12 tuổi. “Cậu đang làm gì?”, Dodge hỏi tôi. “Đây là những gì mà tôi đang làm cùng gia đình mình và tôi sẽ làm việc đó cùng ông”, tôi trả lời.
Mặc dù tôi chẳng có một ý tưởng rõ ràng nào, nhưng tuổi 25 đúng là một bước ngoặt trong đời tôi. Tôi sẽ khiến cuộc đời mình thay đổi từ đó, xây dựng nên những gì về sau sẽ trở thành một công ty kha khá có tên là Berkshire Hathaway. Tôi chẳng sợ hãi gì cả. Tôi chỉ làm những gì mình thích và tôi sẽ còn tiếp tục làm như thế”.
Forbes Life gọi quyết định mà Buffett đưa ra khi ông 25 tuổi là “quyết định trị giá 50 tỷ USD”, cho dù Buffett cho rằng, những quyết định mà ông đưa ra khi đó chỉ là ngẫu nhiên và chẳng dựa trên ý tưởng nào.
VnEconomy xin giới thiệu với độc giả bản lược dịch bài viết trên của tỷ phú giàu thứ ba thế giới:
“Benjamin Graham vốn là thần tượng của tôi kể từ khi tôi đọc cuốn “The Intelligent Investor” (tạm dịch: “Nhà đầu tư thông minh” - PV) của ông. Tôi muốn học ở trường kinh doanh của Đại học Columbia vì Graham là một vị giáo sư giảng dạy tại đó. Sau khi tốt nghiệp trường này, tôi trở về quê nhà Omaha, và bắt đầu công việc bán chứng khoán, nhưng Graham vẫn luôn trong tâm trí tôi. Trong khoảng thời gian từ năm 1951-1954, tôi tự biến mình thành một “kẻ quấy rầy” Graham, liên tục gửi cho ông những bức thư trong đó nêu các ý tưởng của bản thân về chứng khoán.
Sau đó, tôi nhận được thư hồi âm từ thần tượng: “Lần tới khi đến New York, anh hãy đến gặp tôi”.
Tôi tới New York, và Graham cho tôi một công việc ở Graham-Newman Corp., công ty mà ông đứng ra điều hành cùng Jerry Newman. Ai cũng cho rằng, A.W. Jones là người đã sáng lập nên ngành công nghiệp quỹ đầu cơ, nhưng tôi biết rằng, Newman and Graham, một quỹ “chị em” của Graham-Newman Corp. mới là quỹ đầu cơ được thành lập sớm hơn. Với công việc ở Graham-Newman Corp., tôi chuyển tới khu White Plains ở New York, mang theo vợ tôi - Susie - khi đó đang mang bầu 4 tháng và con gái lớn. Mỗi sáng, tôi đi tàu tới khu Grand Central và tới chỗ làm.
Nhưng công việc này không kéo dài lâu. Năm sau, khi tôi 25 tuổi, Graham khiến tôi sững sờ khi ông tuyên bố chuẩn bị nghỉ hưu. Thực ra, ông ấy làm nhiều điều hơn thế. Ông cho tôi một cơ hội để thay thế ông. Theo kế hoạch mà họ vạch ra, con trai của Jerry Newman là Mickey sẽ trở thành sếp lớn mới, còn tôi là sếp phó mới của Graham-Newman Corp. Đó là một quỹ rất nhỏ, chỉ quản lý chừng 6-7 triệu USD, nhưng là một quỹ nổi tiếng.
Việc ra quyết định thật khó khăn. Đây là cơ hội cho tôi được xỏ chân vào đôi giày của thần tượng - tôi thậm chí đặt tên đứa con trai đầu của tôi là Howard Graham Buffett (Howard là tên cha thân sinh tôi). Nhưng tôi cũng lại muốn trở về Omaha. Chừng một tháng sau đó, tôi vẫn đi làm bình thường và sáng nào cũng thầm nghĩ rằng, mình sẽ nói với ông Graham là mình sẽ nghỉ. Nhưng làm việc đó thật khó.
Vấn đề nằm ở chỗ, khi học xong đại học, tôi có 9.800 USD, nhưng đến cuối năm 1955, số tiền mà tôi nắm trong tay đã là 127.000 USD. Tôi nghĩ, mình sẽ trở về Omaha, nhận dạy vài lớp đại học, đọc thật nhiều sách - đúng là tôi sắp sửa về hưu! Tôi nhẩm tính, chúng tôi có thể sống với 12.000 USD mỗi năm, và với tài sản 127.000 USD, tôi sẽ sống thoải mái.
“Kiểu tính lãi mẹ đẻ lãi con đảm bảo là anh sẽ giàu”, tôi nói với vợ.
Vợ và các con tôi trở về Omaha trước. Tôi nhảy lên ôtô và đi về phía Tây để tìm hiểu về những công ty mà tôi muốn đầu tư. Đó là một chuyến đi mang tính thẩm định với trách nhiệm cao. Tôi dừng chân ở Hazleton, Pennsylvania để thăm công ty than Jeddo-Highland Coal Company. Tôi tới thăm công ty Kalamazoo Stove & Furnace Company ở Michigan khi đó đang được thanh lý. Tôi đến xem tòa nhà của công ty này trông ra sao, họ đang có gì để bán. Rồi tôi tới Delaware, Ohio để tìm hiểu công ty đóng thùng Greif Bros Cooperage (giờ thì còn ai biết nghề đóng thùng là gì nữa?). Chủ tịch công ty này tiếp tôi. Tôi không hề hẹn gặp họ trước mà chỉ ghé vào. Tôi nhận thấy là tất cả mọi người đều trò chuyện với tôi. Và họ đã giúp đỡ tôi.
Ở Omaha, tôi thuê một ngôi nhà ở số 5202 Underwood với giá 175 USD/tháng. Tôi nói với vợ: “Anh cũng muốn mua nhà. Nhưng như thế chẳng khác gì thợ mộc bán đồ nghề”. Tôi không muốn tiêu hết tiền vốn của mình.
Tôi không có kế hoạch mở công ty hay tìm kiếm một công việc. Tôi không thấy có gì đáng lo chừng nào còn tự thân vận động được. Chắc chắn là tôi không muốn lại đi bán chứng khoán lần nữa.
Nhưng vô tình, một nhóm 7 người, gồm một số người bà con của tôi, nói với tôi: “Anh đã từng bán chứng khoán. Chúng tôi muốn anh tư vấn xem chúng tôi nên làm gì với tiền của mình”. Tôi trả lời: “Tôi sẽ không làm việc đó nữa, nhưng tôi sẽ thành lập một công ty như của Benjamin Graham và Jerrry Newman, và nếu mọi người muốn thì hãy tham gia cùng tôi”. Cha vợ tôi, bạn cùng phòng ký túc xá đại học với tôi, mẹ anh ấy, dì Alice của tôi, em gái tôi, anh vợ tôi, và luật sư của tôi cùng tham gia dự án này. Tôi cũng góp vốn vào.
Đó là sự khởi đầu, hoàn toàn là tình cờ.
Khi quyết định công tác, 8 người chúng tôi đang ăn tối ở Omaha Club. Tôi mua một cuốn sổ cái với giá 49 xu, và những người kia rút séc của họ ra. Trước khi tôi nhận tiền, tôi đưa cho họ một nửa trang giấy viết về những nguyên tắc căn bản của liên minh mà tôi in ra bằng giấy than.
Tôi nói với họ: “Sẽ có 2-4 trang tài liệu pháp lý của công ty. Mọi người đừng lo. Tôi sẽ nói về những gì có trong đó và sẽ không ai ngạc nhiên đâu”.
Nhưng những nguyên tắc nền tảng này là triết lý của liên minh. Nếu các bạn đồng điệu với tôi, thì chúng tay hãy cùng khởi hành. Còn nếu không thì tôi cũng hiểu. Tôi sẽ không nói với các bạn về những gì chúng ta đang nắm thứ gì hay bất kỳ điều gì tương tự. Tôi muốn được chúc mừng khi tôi xứng đáng được chúc mừng, và tôi muốn bị ném trứng thối vào người nếu tôi xứng đáng với điều đó. Nhưng tôi không muốn bị ném trứng nếu tôi để mất 5% khoản đầu tư mà thị trường xuống 15%.
Tôi nghĩ khi đó, tôi xứng đáng được chúc mừng. Chúng tôi làm rõ mọi quy tắc, và mọi người đưa séc của họ cho tôi.
Tôi chẳng mồi chài gì cả, nhưng sau đó những tờ séc tiếp tục tìm đến tôi từ những người không quen biết. Trong khi đó, ở New York, công ty Graham-Newman đang được thanh lý. Homer Dodge, một nhà đầu tư từng góp vốn với Graham hỏi ông ấy: “Ben, anh bảo tôi nên làm gì với tiền của mình bây giờ?”. Graham nói: “Ồ, anh có thể tham gia với một cậu trước đây từng làm cho tôi…”. Và ông này tìm đến Omaha, đến ngôi nhà nơi tôi đang thuê để ở. Khi đó, tôi 25 tuổi, trông như một gã 17, và hành động như một đứa trẻ 12 tuổi. “Cậu đang làm gì?”, Dodge hỏi tôi. “Đây là những gì mà tôi đang làm cùng gia đình mình và tôi sẽ làm việc đó cùng ông”, tôi trả lời.
Mặc dù tôi chẳng có một ý tưởng rõ ràng nào, nhưng tuổi 25 đúng là một bước ngoặt trong đời tôi. Tôi sẽ khiến cuộc đời mình thay đổi từ đó, xây dựng nên những gì về sau sẽ trở thành một công ty kha khá có tên là Berkshire Hathaway. Tôi chẳng sợ hãi gì cả. Tôi chỉ làm những gì mình thích và tôi sẽ còn tiếp tục làm như thế”.